Thông tin địa danh

Một đời âm thầm gieo hạt – Hình bóng Cha còn mãi trong chúng con

93
Tôi vừa tìm lại được một tấm hình cũ – bức ảnh chụp Cha cố Gioan Bùi Trọng Tăng vào một buổi sáng năm 2010, khi tôi có dịp trở về thăm quê hương Sơn Miêng sau nhiều năm xa cách. Ngồi lặng nhìn tấm hình, bao ký ức tuổi thơ bỗng chốc hiện về. Tất cả như mới hôm qua – rõ ràng, sống động, và đầy ắp cảm xúc…

Những năm tháng đi lễ qua đò…

Thời ấy, giáo xứ Sơn Miêng của chúng tôi chưa có Cha xứ. Mỗi sáng Chúa nhật, tôi – khi đó chỉ là một đứa bé học giáo lý – lại cùng bà con trong xóm đi lễ qua đò. Người đi bộ, người đạp xe, lặng lẽ nối nhau thành đoàn người dài, vượt quãng đường cả chục cây số để đến nhà thờ nơi Cha Tăng đang làm quản nhiệm.

Không ai bảo ai, cũng không có ai làm ồn. Chỉ có tiếng bước chân trầm đều trên con đường quê, và ánh mắt sáng lên vì niềm tin. Tôi còn nhớ rõ cảm giác khi đứng chờ đò sang sông – lạnh se se nhưng trong lòng lại ấm. Vì nơi bờ bên kia có một ngôi nhà thờ nhỏ, có cộng đoàn thân thương, và có một vị linh mục hiền hậu – người mà dù chưa là Cha xứ của chúng tôi, vẫn luôn dang rộng vòng tay đón nhận.



Ngày Cha chính thức về Sơn Miêng

Năm 1995, khi tôi vừa tròn 17 tuổi, tin vui lan khắp xứ đạo: Cha Bùi Trọng Tăng được bổ nhiệm làm chánh xứ giáo xứ Sơn Miêng. Với cộng đoàn chúng tôi, đó là một cột mốc thiêng liêng – không chỉ vì từ nay xứ đạo có một vị mục tử chính thức, mà còn vì đó là một người Cha mà chúng tôi đã yêu mến từ lâu, nay được ở lại với chúng tôi một cách trọn vẹn.

Từ ngày ấy, nhà thờ Sơn Miêng không chỉ là nơi cử hành Thánh lễ, mà còn là nơi ngập tràn sức sống đức tin. Cha Tăng âm thầm làm nhiều việc: dạy giáo lý, chăm lo từng lớp người – từ thiếu nhi đến người già. Cha không bao giờ nói lớn, nhưng ai cũng lắng nghe. Cha không phô trương, nhưng ai cũng cảm phục.



Tấm hình và lần gặp cuối cùng…

Hai năm sau, tôi vào Sài Gòn học tập, rồi lập nghiệp. Cuộc sống cuốn đi, tôi không còn dịp gặp Cha thường xuyên nữa. Mãi đến năm 2010, trong một lần hiếm hoi về quê, tôi ghé thăm ngài. Cha đã già hơn, tóc bạc hơn, dáng gầy hơn. Nhưng nụ cười vẫn hiền như xưa, và ánh mắt vẫn giữ nguyên một thứ bình an rất đặc biệt – thứ bình an chỉ có ở những người trọn đời sống với đức tin và sự thanh thản.

Tôi chụp lại bức ảnh ấy. Không ngờ rằng, nhiều năm sau, đó lại trở thành một trong những ký ức thiêng liêng nhất tôi còn giữ về Cha.



Một đời gieo hạt âm thầm…

Cha cố Gioan Bùi Trọng Tăng – với tôi, là một người thầy đầu đời trong đức tin. Ngài không giảng về những điều cao siêu, nhưng cách sống của ngài chính là lời giảng rõ ràng nhất.

Cha từng phục vụ tại giáo xứ Đoan Nữ, rồi đến Sơn Miêng, sau đó là Giang Soi. Dù ở đâu, ngài cũng sống giản dị, tận tụy, âm thầm nhưng vững chãi. Ngài gieo những hạt giống đức tin trong lòng người không bằng lời, mà bằng chính cuộc đời phục vụ không ngơi nghỉ.



Lời tri ân muộn màng

Viết những dòng này, tôi không nghĩ mình đang tưởng niệm một “nhân vật lớn” nào đó. Tôi chỉ đang gửi lại một phần ký ức – ký ức của một đứa trẻ từng đi lễ qua đò, từng lắng nghe Cha giảng trong buổi sáng sớm, từng được ngài dạy bảo trong những buổi học giáo lý đơn sơ. Và tôi tin, rất nhiều người cùng thời với tôi – những người con của Sơn Miêng hay Đoan Nữ – cũng đang mang theo ký ức ấy trong tim.
 

Cha đi rồi… nhưng hình bóng Cha còn mãi trong chúng con.
Dẫu tháng năm trôi, dẫu thế hệ đổi thay, thì những hạt giống đức tin Cha đã âm thầm gieo, vẫn đang tiếp tục lớn lên – từng ngày, từng người, từng đời sống.

Chia sẻ:
Bình luận Facebook
Tin nổi bật trong ngày