Nhìn xã hội hôm nay – nơi mà người ta nói về AI, chuyển đổi số, robot giao hàng, cửa hàng không người – tôi thấy mình nhỏ bé, lạc lõng. Mọi thứ dường như đang đi quá nhanh, còn tôi vẫn gắn bó với đôi vai trần, đôi tay sần sùi, và chiếc xe máy cũ kỹ.
Người ta lập trình robot đi giao hàng tận nơi, còn tôi vẫn phải vác từng bình nước lên tầng 4 không thang máy.
Người ta dùng phần mềm quản lý đơn hàng, tôi vẫn ghi chép tay vào quyển sổ đã cũ.
Người ta nói: “Tự động hóa sẽ giải phóng sức lao động”, còn tôi vẫn vắt mồ hôi mỗi ngày, đôi khi là cả nước mắt.
Tôi không ghen tị, chỉ đôi khi tự hỏi:
“Liệu có công nghệ nào thay tôi vác nước? Liệu có AI nào thay tôi nói lời cảm ơn chân thành đến khách mỗi lần nhận tiền lẻ?”
Tôi biết thời đại thay đổi là điều tốt. Nhưng cũng mong rằng, trong guồng quay công nghệ đó, đừng quên có những người lao động thầm lặng – như tôi – đang giữ cho cuộc sống thường nhật vận hành bằng mồ hôi thật, bằng sức lực thật.
Vì công nghệ có thể làm được nhiều điều,
Nhưng tình người, chỉ có con người mới trao được cho nhau.